Bình luận - Phê phán Phòng, chống "DBHB"; bảo vệ vững chắc nền tảng tư tưởng của Đảng

QPTD -Thứ Năm, 16/01/2014, 16:30 (GMT+7)
Việt Nam hiện nay không có cơ sở xã hội cho chế độ đa đảng

Đòi “đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập” là thủ đoạn quen thuộc của các thế lực thù địch và những người bất mãn với chế độ nhằm phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam đối với Nhà nước và xã hội. Điều đó không có cơ sở.

Trong lịch sử, chế độ đa nguyên, đa đảng đã sớm xuất hiện vào đầu thế kỷ XVIII. Đây là thời điểm giai cấp tư sản (GCTS) đóng vai trò là lực lượng xã hội tiến bộ, tích cực, tiên phong trong đấu tranh chống độc quyền, bảo vệ quyền bình đẳng của các nhóm xã hội có lợi ích khác nhau, phát triển quyền tự do dân chủ tư sản. Khi các tổ chức độc quyền xuất hiện, đa nguyên chính trị mất dần ý nghĩa ban đầu, trở thành thủ đoạn để điều chỉnh lợi ích trên nguyên tắc cạnh tranh giữa các nhóm, tổ chức độc quyền có lực lượng ngang bằng nhau và là bình phong “dân chủ” che đậy sự bất công, bất bình đẳng trong xã hội tư bản. Dù đã tìm mọi cách để che đậy, song GCTS vẫn không thể phủ nhận được mục đích duy nhất của chế độ “đa nguyên, đa đảng” trong xã hội tư bản là bảo đảm quyền lực của GCTS, bảo vệ lợi ích của giai cấp bóc lột bằng mọi giá.

Chế độ đa đảng ở các nước phương Tây, bề ngoài thì các đảng chính trị có vẻ như được tự do, bình đẳng tranh cử để trở thành đảng cầm quyền, chi phối Quốc hội và Chính phủ. Nhưng thực chất bên trong, cũng chỉ có những đảng lớn được sự ủng hộ của các thế lực tư bản độc quyền mới giành được vai trò chấp chính. Đảng Cộng sản ở các nước tư bản không bao giờ được bình đẳng trong tranh cử. Ở một số nước tư bản hiện nay, đặc biệt là Mỹ, bên cạnh xã hội được coi là “miền đất hứa” với những ánh hào nhoáng, vẫn còn tồn tại một “xã hội” khác hoàn toàn với đầy rẫy những bất công, bạo lực, đói nghèo, thất nghiệp, mất dân chủ,… Mỹ có 112 đảng, nhưng chỉ có hai đảng (Cộng hòa và Dân chủ) thay nhau cầm quyền. Tuy bề ngoài là chế độ đa đảng đối lập, song xét về bản chất, đó chỉ là một đảng - đảng của GCTS. Dù Đảng Dân chủ hay Đảng Cộng hòa nắm quyền cũng đều là đảng của GCTS, đều nhận sự tài trợ của các tập đoàn kinh tế, đại diện cho lợi ích của GCTS. Vì thế, dân chủ ở Mỹ là nền dân chủ tư sản; nền dân chủ chỉ dành cho một bộ phận thiểu số, một số ít người trong xã hội. Chính phong trào “Chiếm phố Uôn” ở nước Mỹ năm 2011 đã vạch trần thực chất nền dân chủ của Mỹ là nền dân chủ phục vụ “cho 1%, của 1%, vì 1%” dân Mỹ; đó là các nhà tư bản tài phiệt. Các nước có hệ thống chính trị đa nguyên, đa đảng nhưng vẫn thường xuyên xảy ra khủng hoảng chính trị, đảo chính làm cho xã hội bất ổn. Rõ nhất trong những ngày gần đây, những bất ổn chính trị ở U-crai-na hay ở Thái Lan diễn ra có nguyên nhân chủ yếu là do đảng cầm quyền và đảng đối lập mâu thuẫn nhau về lợi ích, dẫn đến đảng đối lập kích động quần chúng biểu tình, đưa yêu sách lật đổ chính phủ hợp pháp đang điều hành đất nước. Hậu quả là, quyền dân chủ của người dân bị lợi dụng phục vụ cho mục đích riêng của từng đảng. Rõ ràng, đâu phải cứ có đa đảng mới có dân chủ? Chế độ đa đảng tư sản về thực chất vẫn dựa trên cơ sở nhất nguyên chính trị và chỉ có một đảng cầm quyền.

Thực tế luôn khẳng định, dân chủ không phụ thuộc vào cơ chế một đảng hay đa đảng, mà nó phụ thuộc vào bản chất của đảng cầm quyền và đảng đó phục vụ cho lợi ích của giai cấp nào cũng như cách thức vận hành cụ thể của bộ máy nhà nước theo quan điểm của giai cấp đó. Việc thực hiện chế độ một đảng hay nhiều đảng phụ thuộc vào những điều kiện chính trị, lịch sử, xã hội, văn hóa, tôn giáo cụ thể của mỗi quốc gia. Lựa chọn thể chế chính trị một đảng hay đa đảng là quyền tự quyết của mỗi nước, không một thế lực nào có thể áp đặt cho nước khác. Dân chủ chỉ được đảm bảo trong điều kiện đảng cầm quyền thực sự cách mạng, hoạt động vì lợi ích của nhân dân. Dân chủ suy đến cùng là quyền tự do, bình đẳng của công dân, thừa nhận nhân dân là chủ thể của quyền lực. Quyền làm chủ của nhân dân được thể chế hóa thành các chuẩn mực mang tính nhà nước và pháp quyền; thành nguyên tắc tổ chức và vận hành của nhà nước cũng như các thiết chế chính trị khác, tạo nên chế độ dân chủ. Vì vậy, không ai khẳng định là nhiều đảng sẽ tốt hơn một đảng. Chế độ đa nguyên, đa đảng không bao giờ và không thể mang lại những giá trị dân chủ đúng nghĩa đối với quảng đại quần chúng nhân dân, mà chỉ mang lại lợi ích cho các chính đảng trong thể chế chính trị. 

Vừa qua tại Kỳ họp thứ sáu, Quốc hội khóa XIII đã thông qua bản Hiến pháp mới phản ánh đúng “ý Đảng, lòng Dân”; đồng thời, tiếp tục khẳng định vai trò lãnh đạo Nhà nước và xã hội của Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN). Vai trò lãnh đạo của Đảng không phải là sự áp đặt hay ý muốn chủ quan của Đảng, mà do lịch sử giao phó, nhân dân đồng tình ủng hộ và được Hiến pháp xác nhận. Trong đó, bản Hiến pháp cũng làm rõ và sâu sắc hơn bản chất giai cấp công nhân, tính tiên phong, tính nhân dân của ĐCSVN và bổ sung một yêu cầu rất quan trọng. Đó là: “Đảng gắn bó mật thiết với nhân dân, phục vụ nhân dân, chịu sự giám sát của nhân dân, chịu trách nhiệm trước nhân dân về những quyết định của mình”. Thế nhưng, gần đây trên các trang mạng xã hội lại rộ lên một số bài viết lạc lõng về đề tài này. Lời lẽ của những bài viết đó chẳng có gì mới, vẫn là sự lặp lại những ngôn từ cũ rích. Họ rêu rao “đa đảng là dân chủ, độc đảng là độc tài”; đòi Việt Nam phải đa đảng đối lập để có dân chủ “thực sự” hoặc chỉ có thực hiện chế độ “đa nguyên, đa đảng” thì “xã hội Việt Nam mới nhanh chóng thoát khỏi đói nghèo”,… Có người còn lớn tiếng kêu gọi những đảng viên Cộng sản hãy ra khỏi Đảng để thành lập một đảng mới, làm đối trọng với ĐCSVN. Trên thực tế, họ đã tuyên bố rời bỏ lý tưởng cách mạng, để thực hiện ý đồ về cái gọi là “xây dựng xã hội dân chủ” ở Việt Nam. Họ cho rằng, có như vậy thì mới “rảnh tay” để đấu tranh chống lại ĐCSVN, xây dựng “xã hội dân chủ”(!). Với vỏ bọc “vì dân, vì nước”, “đấu tranh cho nền dân chủ ở Việt Nam”, những tuyên bố của họ đã làm cho một số ít người thiếu hiểu biết lầm tưởng rằng: cứ có nhiều đảng thì xã hội sẽ có dân chủ hơn, có động lực để phát triển nhanh hơn.

Đó là luận điệu hoàn toàn sai lầm! Bởi lẽ, thể chế nhất nguyên một đảng lãnh đạo ở Việt Nam hoàn toàn không đồng nghĩa với việc mất dân chủ, triệt tiêu dân chủ như họ đã và đang ra sức xuyên tạc. Ở Việt Nam, sự lãnh đạo duy nhất của ĐCSVN từ khi ra đời đến nay là sự lựa chọn khách quan của lịch sử; nền chính trị nhất nguyên ở nước ta là do nhân dân ta lựa chọn từ chính những trải nghiệm trong lịch sử đấu tranh giải phóng dân tộc và sự nghiệp xây dựng CNXH. Dưới sự lãnh đạo của Đảng, sự nghiệp cách mạng ở nước ta đã đem lại những quyền cơ bản nhất cho quốc gia, dân tộc và toàn thể nhân dân lao động. Đó là độc lập, tự do cho Tổ quốc; là quyền tự quyết dân tộc, quyền bình đẳng với mọi quốc gia khác trong việc lựa chọn con đường phát triển đi lên của mình; là quyền tự do lập hiến và lập pháp, lựa chọn và xây dựng Nhà nước pháp quyền XHCN của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân. Trong quá trình lãnh đạo cách mạng, mọi đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng và Nhà nước Việt Nam đều có sự tham gia đóng góp ý kiến của quần chúng nhân dân; được xây dựng trên cơ sở lắng nghe, tiếp thu ý kiến xây dựng của mọi tổ chức chính trị - xã hội, của các đoàn thể và mọi tầng lớp nhân dân. Trong mỗi kỳ đại hội Đảng, gần đây là việc sửa đổi Hiến pháp năm 1992, Đảng tổ chức lấy ý kiến nhân dân và nhận được 26 triệu lượt ý kiến tâm huyết của nhân dân cả nước góp ý cho Dự thảo sửa đổi Hiến pháp. Đây chính là những biểu hiện cao nhất, sinh động nhất của việc phát huy dân chủ xã hội, đề cao quyền làm chủ thực sự của nhân dân lao động. 

Chúng ta đều biết, không phải Việt Nam chưa từng có chế độ đa đảng, mà còn có các đảng khác, như: Đảng Dân chủ Việt Nam (thành lập ngày 30-6-1944), Đảng Xã hội Việt Nam (thành lập ngày 22-7-1946) theo sáng kiến của ĐCSVN và Chủ tịch Hồ Chí Minh, nhằm tập hợp những trí thức yêu nước, những thương gia, kỹ nghệ gia, cả những viên chức của chế độ cũ tham gia cách mạng. Đây là vấn đề sách lược, nhằm mở rộng thành phần của Mặt trận Việt Minh, tăng cường sức mạnh của khối đại đoàn kết dân tộc. Cần nhấn mạnh rằng, Đảng Dân chủ Việt Nam và Đảng Xã hội Việt Nam là những tổ chức yêu nước chân chính, thành viên của Mặt trận Dân tộc thống nhất Việt Nam, thừa nhận vai trò lãnh đạo của ĐCSVN. Điều đó cũng có nghĩa, trong suốt quá trình tồn tại của mình, Đảng Dân chủ và Đảng Xã hội chưa bao giờ là lực lượng đối lập, trái lại luôn là đồng chí chân thành của ĐCSVN. Khi đất nước bước vào thời kỳ đổi mới do ĐCSVN khởi xướng và lãnh đạo, xét thấy lý do và mục đích tồn tại không phù hợp nữa, không phát triển thêm được đảng viên mới, hai đảng này đã tự nguyện giải tán, chứ hoàn toàn không phải bị ai “bức tử” như có người hàm hồ, vô trách nhiệm rêu rao trên mạng xã hội gần đây. 

Công cuộc đổi mới toàn diện đất nước dưới sự lãnh đạo của ĐCSVN đã thu được nhiều thành tựu to lớn, làm thay đổi căn bản bộ mặt kinh tế, chính trị, văn hóa, xã hội của đất nước. Đời sống của nhân dân từng bước được nâng cao; dân chủ xã hội ngày càng được bảo đảm,… Điều đó một lần nữa khẳng định vai trò lãnh đạo của ĐCSVN trong công cuộc giải phóng dân tộc trước kia, cũng như trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc hiện nay. Thực tiễn đó cũng là minh chứng hùng hồn để bác bỏ ý kiến của những người lợi dụng vấn đề “dân chủ”, “nhân quyền” để chống Đảng, Nhà nước và chế độ XHCN, đi ngược lại nguyện vọng chính đáng của nhân dân lao động.

Thật nực cười khi có kẻ thiển cận cho rằng: cứ có nền kinh tế thị trường với nhiều thành phần kinh tế thì tất yếu dẫn đến nền chính trị thị trường, đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập ở thượng tầng kiến trúc. Hoàn toàn không có “cái tất yếu” đó! Tư duy như vậy chỉ là hình thức, là ngụy biện, vì nền kinh tế thị trường không dẫn đến chính trị thị trường như “gan tiết ra mật”. Quy luật lịch sử đã chứng minh, tuy cơ sở hạ tầng có vai trò quyết định đối với thượng tầng kiến trúc, nhưng thượng tầng kiến trúc không phải là sản phẩm thụ động của cơ sở hạ tầng mà chúng có khả năng tác động trở lại rất mạnh mẽ đối với cơ cấu kinh tế của xã hội. Bản thân các yếu tố, các bộ phận của kiến trúc thượng tầng, như: chính trị, pháp lý, đạo đức,… cũng có sự tác động qua lại với nhau; cho nên, việc hình thành các đảng phái chính trị không chỉ phụ thuộc vào kinh tế, mà còn phụ thuộc rất lớn vào một loạt các yếu tố khác, như: tương quan giai cấp trong xã hội, vị thế, vai trò của đảng cầm quyền, hoàn cảnh lịch sử cụ thể, truyền thống,… của một đất nước. Thực tế cho thấy, nền kinh tế của Việt Nam đang xây dựng là nền kinh tế thị trường định hướng XHCN; các thành phần kinh tế, các giai cấp, tầng lớp xã hội không có mâu thuẫn đối kháng về lợi ích. Lợi ích của nhà tư sản dân tộc, của Nhà nước và người lao động là thống nhất; cho nên, không tạo ra những lực lượng chính trị đối lập trong xã hội và không có cơ sở xã hội cho các đảng phái chính trị đối lập xuất hiện. Chính những thành tựu được nêu trên đã một lần nữa khẳng định: ĐCSVN không chỉ có vai trò lãnh đạo cách mạng giải phóng dân tộc, mà còn có sứ mệnh lịch sử lãnh đạo cách mạng XHCN, xây dựng CNXH và mang lại cho nhân dân lao động cuộc sống thực sự ấm no, tự do, hạnh phúc.

Như vậy, hiện nay ở Việt Nam không có cơ sở xã hội cho chế độ đa đảng. Hệ thống chính trị ở Việt Nam vận hành theo cơ chế: Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ. Xã hội Việt Nam không có mâu thuẫn đối kháng. Đảng, Nhà nước không có lợi ích nào khác ngoài lợi ích của nhân dân, của dân tộc. Mục tiêu và lợi ích của Đảng, Nhà nước và nhân dân là thống nhất cùng thực hiện xây dựng xã hội Việt Nam “dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh”. Ý đồ thâm độc của các thế lực thù địch và những kẻ cơ hội chính trị đòi thực hiện “đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập” chỉ có mục đích duy nhất là nhằm xóa bỏ ĐCSVN khỏi đời sống chính trị của đất nước, cổ vũ cho các đảng tư sản hoạt động ở nước ta, đưa Việt Nam phát triển theo “khuôn mẫu” của các nước phương Tây. Điều đó sẽ không bao giờ thành hiện thực. Vì sự ổn định chính trị và phát triển đất nước, nhân dân ta không cho phép các tổ chức chính trị đối lập ra đời và không thực hiện chế độ đa đảng. Đa đảng hoàn toàn không phù hợp với đời sống chính trị, thực tiễn của nước ta và không phù hợp với nguyện vọng của đông đảo nhân dân ta.

TỐNG THẾ GIA

Ý kiến bạn đọc (0)

Cảnh giác với thủ đoạn "chuyển hóa" thế hệ trẻ của các thế lực thù địch
​​​​​​​Nhằm chống phá cách mạng nước ta, các thế lực thù địch, phản động đã không từ một thủ đoạn nào; trong đó, thế hệ trẻ là một trọng điểm của chúng. Đây là thủ đoạn rất nham hiểm nhằm thúc đẩy “diễn biến” để “chuyển hóa” thế hệ rường cột của nước nhà. Do đó, cần đề cao cảnh giác, kiên quyết đấu tranh, bảo vệ thế hệ tương lai của đất nước.