Bình luận - Phê phán Phòng, chống "DBHB"; bảo vệ vững chắc nền tảng tư tưởng của Đảng

QPTD -Thứ Hai, 10/10/2011, 14:51 (GMT+7)
Thói giả nhân, giả nghĩa của những kẻ đội lốt “chí sĩ yêu nước” thời nay

Thời kỳ cách mạng Việt Nam còn trứng nước và chính quyền cách mạng còn non trẻ, đã có không ít kẻ giả danh “chí sĩ yêu nước” để chống phá cách mạng. Sau này, chính quyền độc tài Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu - tay sai của đế quốc Mỹ - cũng luôn xưng là những người yêu nước, có tinh thần dân tộc!

Nhưng, đám người ấy “yêu nước” thế nào thì đã rõ.

Thời nay, được sống trong hòa bình, được học hành tử tế, thay vì phải báo ơn,  phụng sự Tổ quốc, phụng sự nhân dân, một số người lại tìm mọi cách hại dân, hại nước, nhưng miệng luôn nói mình vì nước, vì dân. Người ta gọi đó là những kẻ đội lốt “chí sĩ yêu nước”.

Hãy xem họ “yêu nước” thế nào?

 

Lợi dụng sự phát triển đa dạng của các phương tiện truyền thông, đặc biệt là tính chất tương tác nhanh chóng của các trang mạng xã hội, không ít kẻ đội lốt “chí sĩ yêu nước” đã đua nhau đánh bóng tên tuổi của mình trên in-tơ-nét hoặc thông qua các tác phẩm sách báo và các ấn phẩm băng, đĩa để chống phá Nhà nước Việt Nam. Hầu hết tác giả của những tác phẩm, ấn phẩm sặc mùi phản động này đều coi mình là yêu nước! Thật nực cười, họ còn tôn vinh nhau và coi nhau là những người “trọng đạo lý, cận nhân tình, có văn hóa, biết nghĩ đến vận mệnh dân tộc”! Vài người trong số đó còn được giới cùng hội cùng thuyền tung hô như những “người hùng”, “thiên tài” thời mới! Trơ trẽn hơn, có ý kiến lập luận “đáng ra ông này, bà nọ phải nằm trong danh sách đề cử giải Nô-ben về hòa bình”. Được thể, những tưởng mình là vĩ đại thật, những “người hùng” liền phán xét lịch sử..., rằng Hồ Chí Minh chỉ là người gặp thời, rằng Cách mạng Tháng Tám là ăn may, rằng Việt Nam chọn con đường bạo lực cách mạng là sai lầm, và rằng cuộc chiến tranh chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ của dân tộc ta là hiếu chiến, vô nghĩa. Cũng xin nói thêm, khi diễn đạt các quan điểm về chính trị nông nổi, cảm tính, thậm chí bệnh hoạn của mình, không ít “chí sĩ yêu nước” còn dùng những lời lẽ đạt đến cùng của sự dung tục, trơ trẽn và lố bịch. Họ “yêu nước” như vậy đấy!

Cả thế giới đều biết, trong cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam, Quân đội Mỹ đã trút lên đầu mỗi người dân Việt Nam 45,5 ki-lô-gam bom đạn, nhốt đồng bào miền Nam vào 8.000 ấp chiến lược (thực chất là các trại tù tập trung), ném xuống lãnh thổ Việt Nam trên 80 triệu lít chất độc hóa học… Chỉ riêng lượng chất độc khổng lồ này, Mỹ đã giết chết hàng triệu người Việt Nam và đẩy hàng triệu người khác vào cảnh phơi nhiễm chất độc da cam/đi-ô-xin. Phải chăng đó không phải là tội ác? Và, chừng đó thôi cũng đủ thấy Mỹ là thế lực thù địch chống lại các quyền con người có quy mô lớn nhất trong lịch sử thế giới đương đại. Ấy thế mà, là người mang dòng máu Việt, lẽ ra phải đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền chân chính; đằng này, những người đội lốt yêu nước lại cố tình hà hơi tiếp sức cho các thế lực từ bên ngoài chống Việt Nam. Như những con thiêu thân, các vị này lao vào viết lách, phát tán hàng trăm tài liệu xuyên tạc, vu cáo Việt Nam vi phạm dân chủ, nhân quyền, đàn áp tôn giáo, bắt người vô cớ, v.v. Đã thiếu cái tâm, lại tự phụ, các “chí sĩ” luôn lên giọng hợm mình, kẻ cả và luôn đặt mình đứng trên mọi người, đứng trên pháp luật. Trong “định hướng đấu tranh”, họ xác định: “Nếu vì yêu nước mà phải vượt chút hàng rào (luật, dưới luật) thì cũng đáng vượt lắm chứ sao”. Nhưng rồi, sau đó khi có hành vi vi phạm pháp luật, bị pháp luật trừng trị thì họ lại lu loa Việt Nam mất dân chủ, vi phạm quyền con người.

Đó là sự ngang ngược đầy mâu thuẫn. Hành động của các vị kia đã góp phần khiến cho không ít tổ chức, cá nhân ở Mỹ và châu Âu có cái nhìn sai lệch về dân chủ, nhân quyền, tôn giáo, dân tộc ở Việt Nam. Lẽ nào, đó cũng là một biểu hiện “yêu nước”?

Còn nữa. Nhiều “chí sĩ” đã so sánh mình với Nguyễn Trãi, Hồ Chí Minh, Mác, Lê-nin… với những lời lẽ cực kỳ thô thiển. Kể cũng lạ! Họ tiếng là kẻ “học nhiều” mà ít chữ, mà quên mất câu nói của người xưa, rằng Đừng thấy bóng mình in to trên vách mà tưởng mình vĩ đại. Họ còn “chân tình khuyên” Đảng Cộng sản Việt Nam hãy “tha cho Mác” và hãy “lấy cái hay của CNTB cộng với cái hay của CNXH để hình thành con đường thứ ba!”. Không chỉ phát tán tin bài nhảm nhí, gần đây, những kẻ đội lốt “chí sĩ yêu nước” còn khai thác triệt để một số vấn đề nhạy cảm liên quan đến tình hình trên Biển Đông để xuyên tạc đường lối, chính sách đối nội, đối ngoại của Đảng và Nhà nước; làm giảm uy tín của Đảng. Với khẩu hiệu “dân tộc còn thì lòng yêu nước còn”, họ đã khéo sử dụng thủ đoạn thâm hiểm: dùng luận điểm đúng đắn để lừa mị dân và để che dấu âm mưu đen tối. Bên cạnh đó, họ còn cổ xúy “biểu tình là nét đẹp về lòng yêu nước của người Hà Nội” để đánh đồng khái niệm văn hóa, khái niệm cái đẹp của người Hà Nội với hành động gây rối, vi phạm pháp luật. Đó là những “chiêu” mới của một âm mưu cũ mà những kẻ đội lốt “chí sĩ yêu nước” đang tìm cách “đục nước béo cò”; từ đó, kích động, chia rẽ nhân dân với Đảng và Nhà nước; kích động chủ nghĩa dân tộc; chia rẽ tình đoàn kết giữa các quốc gia có cùng lợi ích trên Biển Đông, gây mất ổn định chính trị xã hội, cản trở quá trình phát triển trong hòa bình của đất nước. Nói ngắn gọn, họ cố tình đi ngược lại lợi ích của quốc gia, dân tộc. Một lần nữa, chúng ta thấy họ “yêu nước” như vậy đó.

Ai cũng biết công lao trời bể của Chủ tịch Hồ Chí Minh đối với dân tộc Việt Nam. Sự đóng góp to lớn của Người đối với sự tiến bộ của nhân loại thì cả thế giới cũng đều biết. Rất nhiều, rất nhiều người nước ngoài, thậm chí có cả không ít người từng tham chiến trong cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam, đã viết về Người với thái độ ngưỡng mộ và khâm phục đặc biệt. Vì thế, những ai cố tình hạ thấp hình ảnh của Người, vô hình trung chỉ càng làm cho nhân dân hiểu thêm về tâm địa đen tối của họ mà thôi. Còn, Cách mạng Tháng Tám thành công là do ăn may ư? Không! Trên cơ sở phân tích đúng đắn so sánh lực lượng và thời cơ cách mạng; cùng với sự dày công chuẩn bị cả về tinh thần và lực lượng từ trước đó nhiều năm với quyết tâm “Dù phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn cũng phải kiên quyết giành cho được độc lập”; để khi thời cơ đến, Đảng ta và Chủ tịch Hồ Chí Minh đã kịp thời lãnh đạo toàn dân chớp thời cơ tiến hành thành công cuộc Tổng khởi nghĩa Tháng Tám vĩ đại. Các vị “chí sĩ” trên đã cố tình quên đi điều đó. Nhân đây, cũng cần nhắc lại rằng, cuộc đấu tranh hơn mười nghìn ngày, với hai cuộc chiến đầy gian khổ, hy sinh của dân tộc ta là cuộc đấu tranh chính nghĩa để bảo vệ nền độc lập. Chúng ta không hề đưa quân sang xâm lược nước Pháp, nước Mỹ, chém giết người Pháp, người Mỹ. Trái lại, chỉ có Quân đội Pháp, Quân đội Mỹ xâm lược Việt Nam và bè lũ tay sai sát hại đồng bào Việt Nam. Không còn cách nào khác, chúng ta buộc phải đứng lên để chống lại những kẻ nô dịch dân tộc mình, để giành lấy quyền cơ bản nhất của con người: quyền được sống trong tự do và độc lập. Đó là những sự thật hiển nhiên không ai có thể chối cãi được.

Vậy tại sao những “chí sĩ yêu nước” kia - những người lẽ ra phải đội ơn công sức, xương máu của các thế hệ đã mang lại cho mình cuộc sống hòa bình hôm nay - lại quay lại phỉ báng chính dân tộc mình? Họ kém cỏi về nhận thức hay ngộ nhận về lòng yêu nước? Không, họ hiểu cả. Nhưng họ rắp tâm chống lại nhân dân. Trên thực tế, họ là “những cánh tay nối dài ma quái” của các thế lực thù địch, với mục tiêu không thay đổi là xóa bỏ CNXH trên mọi phương diện.

Dân ta có câu: con cái không chê bố mẹ nghèo. Suy rộng ra, đối với một dân tộc cũng vậy. Huống hồ, đây lại là những kẻ phỉ báng dân tộc. Người nào mà phỉ báng chính dân tộc mình, người nào mà phỉ báng chính người đã cứu mình, hơn nữa, lại đội lốt “chí sĩ yêu nước”, chỉ có thể nói đó là kẻ tàn phế về tinh thần.

Bất chấp vết thương chiến tranh, bất chấp sự bao vây cấm vận nghiệt ngã của Mỹ sau chiến tranh, Việt Nam vẫn đứng lên mạnh mẽ. Bất chấp chế độ XHCN ở Liên Xô và Đông Âu sụp đổ, chế độ XHCN ở Việt Nam vẫn đứng vững hơn bao giờ hết. Công cuộc Đổi mới do Đảng ta khởi xướng và lãnh đạo trong 25 năm qua đã đạt được những thành tựu quan trọng, có ý nghĩa lịch sử. Nổi bật trong các thành tựu là đến nay, nước ta đã gia nhập nhóm nước đang phát triển có mức thu nhập trung bình. Nhưng ngay ở những thành tựu tưởng rất bình thường, trên thực tế, chúng vẫn mang những giá trị nhân văn sâu sắc rất xứng đáng được ghi nhận. Việc Việt Nam phổ cập trung học cơ sở trong phạm vi cả nước vào năm 2010, việc Việt Nam đạt chỉ số HDI (chỉ số phát triển người) tương đương quốc gia có mức thu nhập GDP bình quân đầu người gấp ba lần mình, là hai thành tựu gây ấn tượng mạnh mẽ đối với quốc tế. Điều đó, chẳng những phản ánh quyết tâm, nỗ lực của toàn Đảng, toàn dân, mà còn thể hiện tính ưu việt của chế độ xã hội mà chúng ta đang xây dựng. Những việc làm ấy đã được các tổ chức quốc tế đánh giá cao và khẳng định Việt Nam là quốc gia thành công tiêu biểu về thực hiện các Mục tiêu Thiên niên kỷ của Liên hợp quốc. Nhiều nhà hoạt động xã hội, nhiều chính khách ở các quốc gia thuộc hệ thống thứ ba tới thăm đất nước ta đã bày tỏ lòng khâm phục và đều mong một ngày kia đất nước họ cũng làm được những việc như Việt Nam đã làm. Đó lại là một sự thật hiển nhiên nữa.

Nhìn nhận về sự thật này, ông Xau-va-rốt, cựu đại tá Mỹ, người có nhiều năm ở Việt Nam, đã đánh giá: “Sự thành công của Việt Nam sau khi đã là nạn nhân của quá nhiều cuộc xâm lược gần như chỉ có thể dùng hai từ “phép lạ” để miêu tả. Cho tới thời điểm này (tháng 7-2011), người ta không thể tìm thấy dấu vết nào của đất nước từng bị chiến tranh tàn phá trước kia. Việt Nam phát triển nhanh và vững chắc. Kinh tế ổn định, có quan hệ thương mại với nhiều nước, khoa học, công nghệ bắt kịp với tốc độ của thế giới…”. Ông khẳng định: “Chính sự cần cù, tháo vát và thông minh - đức tính nổi bật của dân tộc Việt Nam và những quyết định đúng đắn của Đảng Cộng sản Việt Nam đã tạo nên những phép lạ đó”.

Ấy vậy mà các “chí sĩ yêu nước” nói trên vẫn luôn tìm mọi cách hạ thấp, phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng. Họ thổi phồng những sai lầm, thiếu sót của Đảng để cố chứng minh rằng Đảng Cộng sản Việt Nam không có khả năng lãnh đạo đất nước. Họ hô hào nhân dân “chấm dứt vai trò lịch sử của Đảng”. Họ trịch thượng đòi “loại trừ Đảng ra khỏi tiến trình phát triển của dân tộc” và đòi thực hiện cái gọi là “đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập ở Việt Nam”, v.v và v.v.

Nhưng, dù có la lối đến mấy, dù có nhào nặn và dựng chuyện đến mấy, những vị đội lốt yêu nước thời nay vẫn không sao phủ nhận được vai trò lãnh đạo của Đảng. Họ cũng không thể lừa gạt được nhân dân, không thể chia rẽ nhân dân với Đảng, bởi nhân dân ta rất tinh tường. Nhân dân hiểu ai mới là người mang lại lợi ích cho mình. Nhân dân hiểu, người đã mang lại tự do, độc lập cho dân tộc, người đã mang lại hòa bình, mang lại cuộc sống ấm no cho nhân dân, thì trong tương lai, người đó đủ khả năng dẫn dắt dân tộc, người đó cần và phải tiếp tục sứ mệnh lãnh đạo đất nước, đưa đất nước đến phồn vinh. Không ai khác, người đó chính là Đảng Cộng sản Việt Nam. Vậy nên, dù có đội lốt thế nào đi nữa, thì thói giả nhân, giả nghĩa của những kẻ cố tình hại dân, hại nước, sớm muộn cũng bị phơi bày. Và, mưu toan phủ nhận vai trò của Đảng, xóa bỏ Đảng và xóa bỏ chế độ xã hội XHCN ở Việt Nam của các thế lực thù địch sẽ không bao giờ thực hiện được vì mưu toan xấu xa, phản động ấy đã chứa đựng yếu tố thất bại ngay từ lúc nó hình thành. Nói một cách khác, kẻ “gieo gió” ắt phải “gặt bão”.

ĐỨC LÊ

 

Ý kiến bạn đọc (0)

Cảnh giác với thủ đoạn "chuyển hóa" thế hệ trẻ của các thế lực thù địch
​​​​​​​Nhằm chống phá cách mạng nước ta, các thế lực thù địch, phản động đã không từ một thủ đoạn nào; trong đó, thế hệ trẻ là một trọng điểm của chúng. Đây là thủ đoạn rất nham hiểm nhằm thúc đẩy “diễn biến” để “chuyển hóa” thế hệ rường cột của nước nhà. Do đó, cần đề cao cảnh giác, kiên quyết đấu tranh, bảo vệ thế hệ tương lai của đất nước.